Sau giờ tan ca hôm qua, tôi bực dọc suốt đoạn đường về nhà. Chuyện là... tôi bị chậm lương, lại còn bị khách dời thời hạn thanh toán nữa. Cái dự định đi biển của tôi vào cuối tuần sau coi như tiêu tùng.
Nhân lúc đang đói, tôi tấp vào bên đường mua ổ bánh mì để lót dạ, sẵn coi như đây là một sự an ủi cho chính mình. Bỗng nhiên, một ông chú trung niên đến mời vé số. Năng lượng của chú lạ lắm, chú cười nói rôm rả, gương mặt cũng biểu lộ một sự hớn hở, hân hoan khó tả (không biết sao điều này lại khiến tôi dễ chịu). Ban đầu thì tôi lắc tay từ chối:
- Dạ thôi... con hỏng chơi vé số. Cám ơn chú!
Sau lời từ chối, chú hỏi mình:
- Thanh niên trai tráng sao mà bí xị dzậy bây?
- Hehe, bị trễ lương chú ơi! Bộ nay chú có gì vui sao mà thấy chú hớn hở dữ. (Mình cười đáp)
- Ừ, nay tui bán đắt lắm nha. Chút nữa có tiền quất tô phở rồi kaka!
- Bao lâu rồi chú hông ăn phở?
- Tui hỏng hảo phở lắm, lâu rồi hỏng ăn. Nhưng mà hổm rày thèm.
- Vậy thôi, chú lấy con 1 vé đi.
Chú xòe ra 5 tờ cuối cho tôi lựa, tôi chọn đại một tờ đài An Giang quê tôi:
- Rồi, tối nay quất thêm chén tiết hột gà nữa là đẹp luôn kaka (tôi cười giỡn)
Chú cũng cười khà khà, lấy tiền cho vào túi, rồi gật đầu cảm ơn tôi. Chị bán bánh mì đưa cho tôi ổ bánh rồi nói:
- Ổng hên lắm đó, chờ chiều mai dò đi, hỏng chừng trúng độc đắc là bay qua nước ngoài đi chơi luôn à nghen!
Tôi phì cười! Cả ba cùng cười. Trên đường về, tự dưng tôi thấy vui. Một niềm vui thật bình dị... Hóa ra hạnh phúc không ở đâu xa, nó không nằm ở bờ biển tuyệt đẹp mà tôi đang muốn đến. Nó nằm tại ngay đây, trong chính trái tim tôi.
Nguồn: Đấy giếng
0 Comments
Đăng nhận xét